Trong cuộc đời này, chúng ta gặp gỡ, giao tiếp, sinh sống với nhiều người, nhưng trong cái đời sống đó ta cứ lo đấu tranh với nhau, hiềm hận với nhau, trách móc nhau, làm đổ vỡ cái tình thân con người. Lúc có mặt nhau, ta chỉ nhìn cái lỗi nhau để trách móc, để kết tội nhau.
Cái lời chê trách này nó phá vỡ cái tình thương yêu, tình thân ái giữa người và người rất là nặng nề. Khi đó ta trở thành một người dễ trách móc, dễ nói xấu, ta phụ bạc, xem thường cái tình thân ái với nhau thì cái quả báo xảy đến là tự nhiên đời ta trở nên rất cô độc. Mà khi cô độc rồi ta mới hiểu khổ trăm bề, làm việc gì cũng không được, nhờ ai giữ nhà cũng không được, ai giữ giùm đứa con cũng không được, không ai phụ giúp... Còn tinh thần ta cũng bắt đầu suy sụp từ từ.
Ta nên nhớ một điều là đừng đợi đến khi ta rớt vào quả báo cô độc, cô đơn ta mới tiếc tình thân của con người. Phải chi lúc trước ta đừng trách móc, đừng nói nặng, nói nhẹ nhau, kết tội nhau, ta đừng chảnh, đừng kiêu hãnh mà ta phải khiêm tốn, phải thương yêu trước, ta thân ái trước thì có lẽ giờ này ta vui ta hạnh phúc, không có bị cô độc như thế này.
Nên câu nói đừng đợi đến khi cô đơn nói biết giá trị của tình thân ái thật là đáng quý. Lúc mà đang còn thương nhau, đang còn sống với nhau thì ta nên biết quý trọng, nâng niu, giữ gìn tình cảm đó đừng để phai nhạt, đừng để đánh mất. Phải nhớ rằng cứ mỗi ngày sống với nhau, là mỗi ngày ta lại thương yêu nhau nhiều hơn.
Chân Quang