Anh trai Tưởng là bạn học cùng lớp với anh họ tôi. Có lần Tưởng theo anh trai sang nhà anh tôi chơi lúc tôi cũng có mặt, vậy là chúng tôi quen biết từ đó. Bất ngờ Tưởng nói cậu biết tôi và chúng tôi học cùng khối với nhau. Cậu còn bảo tôi hay đi bộ cùng một nhóm bạn nữ đều là chị em bà con, có một lần qua sông bị chìm đò được một anh lớp trên nắm chỏm tóc cứu sống.
Câu chuyện đã từng ám ảnh tôi vậy mà Tưởng lại biết. Điều đó trở thành ấn tượng sâu sắc, một kỷ niệm kết bạn mà tôi không thể nào quên. Có lẽ chúng tôi được định mệnh sắp xếp sẽ trở thành bạn của nhau nên giữa bao nhiêu gương mặt, Tưởng vẫn nhớ tôi là cô bé từng suýt bị chết đuối.
Sau này khi có đò dọc đưa rước học sinh, tôi và Tưởng có dịp đi học cùng nhau. Nhà Tưởng xa hơn, được đón trước, nên lúc nào cậu bạn cùng chừa cho tôi băng ghế trống bên cạnh. Chuẩn bị một tập giấy nháp, cậu rủ tôi chơi trò x-o (cờ caro). Người thua sẽ mua giấy kiểm tra cho người thắng.
Nhưng không chỉ có chơi, băng ghế cuối trên chuyến đò dọc còn là nơi Tưởng “phụ đạo” tôi các môn tự nhiên. Có khi đùa nhau tôi gọi cậu là thầy Tưởng. Tưởng cười mím tinh quái rồi cốc đầu tôi, bảo tôi học hành cho đàng hoàng.
Nhiều lúc tôi cảm nhận Tưởng như một người anh lớn chỉ bài rất nghiêm khắc, nhưng khi vào vai thầy giáo bất đắc dĩ Tưởng lại rất trẻ con. Cậu chơi những trò như bắn ná, bắn bi với mấy đứa con nít xóm tôi. Rồi khi cần, cậu lại vào vai ông già ngồi đánh cờ tướng với bác tôi rất say sưa và ngang tài ngang sức.
Tôi nhớ những buổi trưa Chủ nhật, Tưởng thường sang nhà rủ tôi chơi cờ vua. Chơi thỏa thích thì cậu giúp tôi ôn bài, giải các bài tập khó. Những kỷ niệm thuở học trò đó vẫn luôn mãi theo tôi, nhiều lần động viên tôi rằng mình từng có một thời niên thiếu đẹp đẽ và lấp lánh... Tưởng lấp đầy khoảng trống kỷ niệm của tôi, cho tôi những ngày tháng vui vẻ khi có bạn bè thân thiết bên cạnh. Cái thuở hoa niên tươi đẹp mà không thể lặp lại bao giờ.
Tưởng kể, ba mẹ cậu đều đi làm xa. Mấy chị em Tưởng nương tựa vào nhau, ấy vậy nhưng cậu lúc nào cũng lạc quan với nụ cười thường trực. Sau này khi mỗi đứa mỗi phương, cũng vài lần Tưởng trở về và ghé nhà tôi chơi. Chúng tôi nhắc lại chuyện cũ rồi cười ồ lên. Sau đó lại buồn buồn chia sẻ với nhau vì hai đứa đều phải nghỉ học sớm do hoàn cảnh. Tưởng đã đi qua rất nhiều miền đất, làm nhiều công việc, đôi lúc cậu vẫn tiếc vì không thể nào trở lại ngày xưa.
Và rồi những cuộc gặp cũng ít dần. Đến một ngày chúng tôi không còn bất kỳ tin tức gì về nhau nữa. Cuộc đời lắm nỗi, con tạo xoay vần. Chắc Tưởng cũng như tôi, đã lập gia đình và đang vô cùng bận rộn với trách nhiệm, bổn phận. Tuy chúng tôi không còn gặp lại nhưng tin rằng cả hai vẫn luôn nhớ về nhau. Không biết Tưởng thì sao, riêng tôi vẫn luôn để dành một góc nhỏ trong tim để lưu giữ ngày xưa mà nhắc nhớ về một thời hoa niên tươi đẹp.
Theo BPO