Khi tháng Mười nhẹ nhàng ghé qua, tôi lại nghĩ về mẹ. Những ngày đầu thu, trời vẫn còn vương chút nắng vàng như rót mật, gió lành lạnh khẽ chạm vào da thịt, gợi lên cảm giác thân thương của mùa đã sang. Và trong tiết trời ấy, hình ảnh của mẹ lại hiện lên rõ nét trong tâm trí tôi, như một ngọn đèn soi sáng, như một bản nhạc êm đềm mà tôi đã lắng nghe suốt cả cuộc đời.
Tháng Mười đến không vội vã, cũng chẳng rực rỡ như mùa hè, mà mang theo những gam màu trầm lặng của thời gian, giống như đôi mắt mẹ, sâu thẳm và trầm lắng. Mỗi khi gió thổi qua những hàng cây, lá vàng nhẹ nhàng rơi, tôi lại nhớ về bàn tay mẹ ân cần, dịu dàng, luôn âm thầm vun đắp, chở che cho gia đình.
Tôi nhớ những buổi sáng tháng Mười khi còn nhỏ, mẹ thường dậy sớm chuẩn bị bữa ăn, tất bật với những việc làm không tên. Khi đó, tôi vẫn còn ngái ngủ, chỉ thoáng thấy bóng mẹ lặng lẽ trong bếp. Đôi bàn tay mẹ khéo léo, cẩn thận chăm chút từng món ăn cho gia đình, từ bát cháo nóng hổi, những món rau xanh tươi cho đến từng chiếc bánh mà mẹ làm trong những dịp lễ, tết. Bàn tay ấy đã trải qua biết bao khó nhọc của cuộc sống, nhưng chưa bao giờ mẹ than phiền hay tỏ ra mệt mỏi. Mẹ luôn nở nụ cười dịu dàng, như cách tháng Mười mang theo làn gió thu mát lành, đủ làm dịu đi cái nóng hừng hực của mùa hè, và cũng đủ ấm để chuẩn bị cho cái lạnh đầu đông.
Tháng Mười còn gợi nhớ những buổi chiều mẹ dẫn tôi đi học về, hai mẹ con cùng nhau dạo bước trên con đường nhỏ rợp bóng cây. Tôi thường nắm lấy tay mẹ, hỏi mẹ những câu chuyện không đầu không cuối, còn mẹ, với giọng nói ấm áp, kiên nhẫn trả lời tôi, dù đôi khi đó chỉ là những câu hỏi ngây ngô của một đứa trẻ. Những bước đi thong thả bên cạnh mẹ như dẫn dắt tôi vào thế giới của tình yêu thương và sự chở che. Con đường ấy dù đã thay đổi theo thời gian, nhưng những bước chân và hơi ấm của mẹ vẫn vẹn nguyên trong ký ức tôi.
Mẹ đối với tôi không chỉ là người sinh ra và nuôi dưỡng, mà còn là điểm tựa vững chắc, là nơi tôi luôn cảm thấy an toàn nhất. Mỗi lần vấp ngã, mỗi lần gặp khó khăn, mẹ đều là người đầu tiên đứng sau lưng, nhẹ nhàng nâng đỡ và hướng dẫn tôi cách đứng dậy. Tháng Mười của mẹ không chỉ là mùa thu của đất trời, mà còn là mùa thu trong lòng người, ấm áp, sâu lắng và đầy yêu thương.
Tôi vẫn nhớ những lần mẹ ngồi khâu vá bên cửa sổ, ánh nắng cuối ngày len lỏi qua tấm rèm mỏng, chiếu lên đôi tay mẹ những tia sáng nhạt nhòa. Mẹ chăm chỉ vá lại những chiếc áo cũ, tỉ mỉ từng đường kim mũi chỉ, như cách mẹ luôn cẩn trọng chăm sóc cho gia đình. Dù cuộc sống có khó khăn đến đâu, mẹ chưa bao giờ để chúng tôi cảm thấy thiếu thốn. Chính tình yêu vô điều kiện của mẹ đã trở thành động lực để tôi cố gắng mỗi ngày, trở thành người mà mẹ luôn mong đợi.
Tháng Mười không phải là mùa xuân của sự khởi đầu, nhưng lại là mùa của sự trưởng thành và sâu sắc. Cũng như mẹ, trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, vẫn luôn kiên nhẫn, dịu dàng và lặng lẽ. Mẹ là người phụ nữ của những điều bình dị, nhưng cũng là người mạnh mẽ nhất mà tôi từng biết. Sự mạnh mẽ ấy không đến từ vẻ ngoài cứng cỏi, mà là từ tình yêu thương không giới hạn và trái tim bao dung.
Tháng Mười đến với những làn mưa nhỏ, mưa lất phất như nỗi nhớ. Trong mỗi giọt mưa, tôi như thấy hình bóng mẹ. Từng giọt mưa rơi xuống mái hiên nhà, nhẹ nhàng như cách mẹ luôn chở che, bảo vệ tôi trong suốt cuộc đời. Dù giờ đây, tôi đã lớn, đã tự mình bước đi trên con đường đời, nhưng mẹ vẫn luôn là điểm tựa vững chắc, là bến đỗ bình yên nhất để tôi tìm về mỗi khi mệt mỏi.
Khi nghĩ về tháng Mười, tôi không thể không nghĩ đến mẹ, không thể không nhớ về những ngày êm đềm bên mẹ. Tháng Mười của mẹ là tháng của yêu thương, của sự tần tảo và hy sinh. Dù mẹ không nói nhiều, không bao giờ kể về những vất vả mà mẹ phải trải qua, nhưng tôi hiểu, chính nhờ tình yêu của mẹ mà tôi có được ngày hôm nay.
Tháng Mười của đất trời có thể trôi qua nhanh chóng, nhưng tháng Mười trong lòng tôi - hình ảnh mẹ - sẽ mãi còn đó. Mỗi lần gió thu thổi về, mỗi lần lá vàng rơi trên những con đường quen thuộc, tôi lại thấy lòng mình tràn ngập yêu thương và biết ơn. Biết ơn tháng Mười, biết ơn mẹ - người đã dành cả cuộc đời để yêu thương và chăm sóc tôi, như một dòng sông luôn âm thầm chảy mãi, lặng lẽ mà bao la.
Nguyễn Trần An Nhật