“Con hãy yêu thương tất cả mọi người chung quanh mình và tận tình giúp đỡ họ khi mình có thể làm được. Con đừng tranh hơn với ai, hãy nhường nhịn cho họ hơn mình. Cuộc sống chỉ có ý nghĩa khi nó được tưới mát bằng dòng nước của thương yêu. Không có thương yêu, thế giới này lập tức biến thành địa ngục. Con hãy luôn luôn để mắt xem mọi người đang cần gì và tìm cách giúp đỡ họ. Nhưng hãy giúp đỡ một cách kín đáo đừng khoe cho mọi người biết, khi chúng ta tự hào về lòng tốt của mình thì tình nhân ái chân thật đã biến mất mà niềm kiêu hãnh đã chiếm chỗ.
Con hãy vui bằng niềm vui của mọi người, đừng tìm vui cho mình bởi sự vinh quang, danh vọng và tiền bạc. Khi có người nào được sung sướng bởi con hay bởi một lý do nào khác, con hãy thấy đó là niềm sung sướng của chính con. Hãy đồng hóa niềm vui người thành niềm vui của mình. Và chỉ như vậy con mới dập tắt được sự đố kỵ hành hạ trong tâm hồn mình. Chúng ta thường đố kỵ khi thấy người khác được thành công và lén lút vui mừng khi thấy người khác thất bại. Chỉ có phương pháp đồng hóa niềm vui này mới bứng lên gốc rễ của thói quen xấu xa đó.
Rồi trong đời con sẽ gặp nhiều người ganh ghét con. Họ sẽ mưu hại hoặc nhục mạ con. Khi ấy con hãy giữ lòng mình như ánh sáng mặt trời chiếu soi cả núi đồi hay thung lũng, hãy giữ vững tình thương yêu với họ, tha thứ cho họ và lắng đi nổi bực tức giận hờn. Thế gian đau khổ bởi vì họ quan niệm “mắt đền mắt, răng đền răng”. Nhưng chúng ta hãy khác đi, hãy đền trả sự xúc phạm của họ bằng lòng bao dung và nhẫn nhục của mình.
Mẹ cũng muốn dạy con lòng khiêm hạ. Nhưng khiêm hạ tự nó không có ý nghĩa. Khi con kính trọng ai, con được gọi là khiêm hạ trong lúc đó. Nếu số người trong cuộc đời được con kính trọng rất nhiều, thì con được gọi là khiêm hạ. Nếu số người mà con kính trọng quá ít, thì con được gọi là người tự cao. Nhưng người kém cỏi sẽ được gọi là người khiêm hạ vì ai cũng đáng cho họ kính trọng và người tài năng sẽ được gọi là người tự cao vì rất ít người vượt hơn họ để cho họ kính trọng. Trong cái chân lý khách quan này con hãy tự tìm ra lối thoát bởi vì con là người tài giỏi nhiều mặt. Con hãy luôn luôn suy xét tìm kiếm nơi mỗi người một điểm cao quý nào đó để con có thể đặt lên niềm kính trọng. Đừng như kẻ tầm thường chỉ bới móc những lỗi lầm của người để chỉ trích khinh chê.
Còn vô vàn những đức hạnh mà mẹ muốn con tự nghiệm lấy trong đời sống của chính mình. Mẹ muốn con, đứa con rất mực thương yêu của mẹ, phải trở thành suối nguồn tình thương chảy vào sa mạc cuộc đời đang nóng bỏng bởi hận thù và tội lỗi…”
Việt Quang
Trích trong tiểu thuyết Trở lại thiên đường