Nhưng chúng ta vì ngưỡng mộ Bác, thần thánh Bác quá cộng thêm tiền nhuận bút cũng chỉ có vài đồng nên ngại không dám trả tiền cho Bác. Cứ đùn đẩy nhau rồi cuối cùng là quên luôn, ta quên chứ Bác không quên đâu Bác đòi đấy.
Hồi bấy giờ là những năm 60, Bác gọi điện thẳng cho Tổng biên tập báo Nhân dân rồi hỏi rất hồn nhiên:
- Thế chú quên Bác rồi à? Bác viết cho các chú nhiều như thế mà không trả nhuận bút cho Bác xu nào là thế nào?
Rồi ông Tổng biên tập vội vàng xin lỗi Bác:
- Cháu xin lỗi Bác, Bác tha lỗi cho cháu. Nhưng ngày nào anh em chúng cháu cũng nhắc nhau là Bác Hồ của chúng ta vĩ đại lắm, Bác không biết tiêu tiền đâu.
Bác cười:
- Sao chú lại nghĩ vậy? Bác có vĩ đại gì đâu. Bác cũng bình thường như chú, như mọi người thôi. Thôi trả tiền cho Bác đi.
Bác đã nói với Tổng biên tập báo Nhân dân rằng:
- Thôi, dù sao chú cũng xin lỗi rồi nên Bác cho qua, nhưng Bác dặn các chú một câu, với dân các chú không được thế.
Đó mới là cái đích việc “đòi tiền” của Bác. Bác muốn truyền thông điệp phải trọng dân, kính dân, làm việc tốt cho dân, đừng làm việc gì trái ý dân.
Giáo sư Hoàng Chí Bảo